Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

Ngày hôm nay, tôi muốn sống 1 mình!!!!!

Cuộc sống, nhiều khi không phải là không ai quan tâm, không phải là không ai nhắc nhở, nhưng đôi khi tự bản thân nghĩ rằng mình sẽ làm tốt, mình sẽ ổn, thì tự khắc sẽ không muốn được ai quan tâm, cảm thấy sự quan tâm của người khác cũng thật phiền.
Dạo này, sau một tuần sống 1 mình, tự nhiên lại thèm cái cảm giác sống một mình. Một mình với căn phòng, sáng chiều đi làm, tối về có thể thoải mái thả mình lên chiếc giường, hết mệt thì dậy nấu cho mình một bữa tối thật ngon. Một mình có thể thỏa sức mà sáng tạo những món mới, không cần phải hối hả về nhà cho kịp giờ cơm, mà có thể rong chơi đâu đó thoải mái thư giãn rồi trở về nhà. Một mình giữa căn phòng, một mình giữa thành phố tấp nập rồi một mình giữa ngổn ngang dự định và lo toan.
Tự ngẫm ra rằng, giờ không thể một mình thì cứ thoải mái, thả lòng mà sống. Nhưng kì lạ là nghĩ như vậy nhưng không là được  vậy, bản tính vốn suy nghĩ nhiều mà thể hiện không nhiều, có những chuyện nghĩ đấy, nghĩ nhiều là khác, nhưng lại chẳng bao giờ nói, lại trở thành người vô tâm trong mắt người ta. Có những chuyện, vì nghĩ nhiều, vì thương người ta, vì sợ người xung quanh hiểu không hết chuyện làm người ta mệt mỏi, nên nói với người xung quanh rằng, người ta không còn sự lựa chọn nào khác, người ta cũng đáng thương, đừng làm người ta khó xử nữa. Nhưng thật tâm trong mắt người ta, sự lo lắng đó lại trở thành người không thể tin tưởng, người không thể giãi bày tâm sự, để rồi tình cảm cứ như vậy nhạt dần. Bởi vậy ta nói, lời nói là thứ bản thân ta không thể tin tưởng nhất, là thứ sẽ khiến cho sự quan tâm của ta trở thành sự nhiều chuyện của người khác. Mà bản thân sử dụng lời nói không tốt, không muốn giải thích, không muốn đôi co...chỉ ngồi đây viết đôi ba dòng về những chuyện đã qua và những chuyện buồn hiện tại...Bất chợt nhớ đến bài hát " Tôi có một nỗi buồn thật đẹp".