Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

Chỉ muốn yêu nhau bình yên thôi

Chỉ muốn yêu nhau bình yên thôi là mong ước tưởng chừng như vô cùng nhỏ nhoi mà bất cứ những ai thương nhau đều muốn dành cho người mà mình yêu. Nhưng, để có được 2 chữ bình yên đáng giá đó, ta cần phải đánh đổi nhiều đến nhường nào....
Bình yên, là ta có thể gạt bỏ đi những lo toan, những khó khăn về tương lai phía trước, mà dũng cảm đến bên người, thương yêu người, ngay cả khi trong lòng còn nhiều hoàn nghi về sự lựa chọn của chính mình, liệu có đúng hay sai. Nhưng ít nhất, ngay tại thời điểm đó, lòng ta thấy bình yên.
Bình yên, là ta có thể cảm thông cho những ngày người vì công việc bận rộn, mà tạm xếp ta vào thứ tự ưu tiên thứ 3, sau gia đình và công việc, là ta tự nhủ với lòng là người bận nên ta vẫn thương và chờ.
Bình yên, là ta học được cách chấp nhận rằng, ta không b

Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

Ngày chơi vơi

1/10/2017
Ngày em tự cho phép mình quên anh..
Ngày em tự cho phép mình dừng lại sau những hi vọng tái hợp
Ngày em tự cho phép mình coi anh như một người bạn mới quen
Ngày em tự cho phép mình không coi anh là người cũ từng thương
Ngày em tự cho phép mình rộng lòng đón nhận những mối quan hệ khác
Ngày em tự cho phép mình sự thoải mái khi nghĩ về anh
Chào anh, chàng trai của những cơn mưa ~~

Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

Có nỗi nhớ rất vội

Nó có một cô bạn thân, cô bạn này có người yêu bằng tuổi, 2 đứa thương nhau lắm, nhưng vì tính cách khác nhau nhiều quá nên cũng chịu đựng nhau nhiều. Có những đêm cô bạn này thức muộn lắm chỉ vì than thở anh người yêu vô tâm như này, như kia, anh người yêu làm chuyện này, chuyện kia khiến cô ấy không vui. Nó thường bảo : mày yêu lụy tình, sau này tao mà có yêu, tao cũng không yêu ai nhiều hơn tao đâu.Kèm với đó là nụ cười khá đắc ý. Nhưng ngàn lần như một, cô bạn thân nó đều cưởi khầy bảo rằng: chưa yêu chưa biết.

Kì thực đúng là chưa yêu chưa biết, mà có đôi khi yêu rồi cũng chắc gì đã rõ tường tận được rằng mình yêu người ấy bao nhiêu, yêu người ấy có nhiều hơn yêu mình hay không....
Lại nói chuyện nó, nó có quen một anh chàng, mà nó hay gọi là anh bạn trai. Anh bạn trai này ấn tượng đầu tiên với nó là khá vui tính, nói chuyện cũng khá hợp, có khả năng bắt kịp nhanh với những câu chuyện của nó. Ban đầu nó nghĩ nói chuyện anh em bình thường thôi, vì ở anh chẳng có điểm nào mà hợp lí để trở thành người yêu lí tưởng của nó cả. Nhưng anh cứ vậy,thường xuyên chuyện trò cùng nó, đôi khi chỉ là đôi ba câu chém gió vô thưởng vô phạt, nhưng cũng đủ để nó cảm thấy những giờ làm việc không còn quá căng thẳng.
Nó quen anh 3 tháng, thì nhận lời làm quen, và dùng 1 tháng để nhận ra rằng dù có cố gắng bao nhiêu thì với nó, anh cũng chỉ dừng lại ở cảm giác thân thuộc, không bối rối, không ngượng ngùng và từ đó nó đi đến quyết định  dừng lại, đi tìm người mang đến cho nó cảm giác như một tình yêu đúng nghĩa.
Sau quãng thời gian đó, anh vẫn thi thoảng nhắn tin, vẫn thi thoảng trò chuyện, để nó có cảm giác như là mình đã có một quyết định đúng đắn, đã dừng lại đúng thời điểm. Nhưng sau đó, cũng đã có đôi lần nó băn khoăn rằng, liệu quyết định của nó khi đó có bao giờ là sai? Sai bởi sau khi 2 đứa ngắt liên lạc, nhiều khi nó cảm nhận được từng nỗi nhớ rất vội, ngay cả khi anh đang ngồi trước mặt.

Trong thời gian quen nhau, nó luôn đi tìm cảm giác bối rối, ngượng ngùng mà người ta hay nói nhưng hoàn toàn không thấy, để rồi khi không là gì của nhau thì chỉ một câu nói thôi " sao nay chưa về à em" cũng đủ để tim nó đập liên hồi

Có đôi lần nó đi qua con đường quen mà 2 đứa từng đi, cũng nhớ rằng đã cùng anh nắm tay nói luyên thuyên đủ thử, đã từng cùng anh phóng vội qua con phố nhỏ cho kịp giờ xem phim, đã từng ca thán rằng tại sao anh đi nhanh, anh leo lên vỉa hè....

Nhiều khi đi đến rạp chiếu phim, lướt trên newfeed thấy có bộ phim mới, bất giác nhớ anh muốn rủ đi xem cùng, nhưng chỉ là nỗi nhớ vội, nên đi qua nỗi nhớ vẫn không đủ can đảm đển inbox trước. Còn nhớ bộ phim đầu tiên 2 đứa xem là fast 8, nó ngồi trong rạp luyên thuyên đủ thứ, vì là lần đầu tiên đi xem 3D và cũng là lần đầu tiên xem phim dạng bom tấn, tính ra có mấy tháng, mà 2 đứa cũng đã xem đến gần chục bộ phim, vui có, buồn có, có lẽ bắt đầu thân nhau nhờ rạp chiếu phim thì có lẽ kết thúc cũng nên là trong rạp chiếu, có lẽ anh chọn, đó là nơi kết thúc cho tất cả những thứ đã bắt đầu. Bộ phim mở đầu là bom tấn vui vẻ, thì cũng nên chọn kết thúc là một bộ phim kinh dị nhưng cũng hài hước không kém.

Nhớ anh ngay cả khi đi chợ, nhớ rằng có hẹn với anh trong tháng 9 này Tân gia, nhớ rằng anh nói thích món gì, không thích món gì, nhớ cả rằng món ăn sở trường của anh là gì. Ta có hẹn với tháng 9 nhưng rồi lại lỡ hẹn với nó ngay khi ta để lỡ nhau.

Những ngày đầu không có anh, một mình nó tự đi tự về lúc đầu còn thơ thẩn, riết rồi cũng quen, nhưng cũng không tránh khỏi sự hụt hẫng khi không được tìm anh giữa hàng chục người xuôi ngược, nhớ cả đến khi anh quên điện thoại mà lại không biết phòng, cứ vậy đứng dưới nhà chờ nó. Khi đó nó thấy điếu thuốc trên tay anh, anh ngượng ngùng bảo: anh chỉ hút thuốc khi chờ đợi và khi không có ý tưởng  trong công việc thôi. Lúc đó nó thấy anh vừa thương vừa buồn cười. Đúng là kể từ khi quen nó, rất ít khi thấy anh hút thuốc, thậm chí nó còn vô tâm quên mất đi là anh tìm đến thuốc mỗi lần anh rảnh. Giờ hết quen rồi, thi thoảng thấy anh vẫn cầm điếu thuốc trên tay, nó đôi lần băng quơ tự hỏi: là anh đang chờ đợi ai, hay là anh đang gặp khó khăn trong công việc?? Tự hỏi rồi tự cười xòa, ngốc quá, chỉ là thói quen của anh thôi mà....


Có nỗi nhớ rất vội, nhưng nó lại không nghĩ nó da diết đến như thế, nó có thể tự mình che dấu mình là nhớ anh không nhiều đâu, nhưng lại không thể dấu được ánh mắt tìm kiếm anh mỗi khi nghe thấy giọng nói, cũng không thể che dấu được hành động khi rảnh rỗi là vô thức tự cầm ngón út của mình lên vân vê, chỉ vì anh từng nói: anh thấy ngón út cầm thích hơn cả bàn tay nhá!

Không phủ nhận rằng, nó đã có một quyết định vội vàng trong chuyện tình cảm, cũng không phủ nhận rằng đến bây giờ nó vẫn còn nhớ anh rất nhiều, đã có nhiều lúc nó nghĩ, chỉ cần anh quay lại thôi, có lẽ nó sẽ bỏ qua hết cái cảm giác vớ vẩn kia để lại cố gắng bên anh thêm một lần nữa.
Nhưng suy cho cùng, tất cả chỉ có thể trở thành hiện thực, khi anh chủ đông quay về đây, còn nó, có vẻ dù có nhớ anh bao nhiêu, nhưng cũng không thể vượt qua được nguyên tắc của mình là: dù chuyện gì nó cũng có thể chủ động, riêng chuyện tình cảm thì con trai phải là người chủ động, nếu không thì bỏ lỡ cũng đành. Có lẽ vì thế nên trong lòng dù rất bơ vơ, nhưng cũng có lẽ vẫn không muốn có thêm một ai nữa, vì nó chưa quên được anh, và nó vẫn hi vọng một ngày anh có thể trở về.

Có bao giờ, đến tận khi mất đi rồi, ta mới cảm nhận được là tình cảm của ta dành cho người đó lớn đến nhường nào không nhỉ?

https://www.youtube.com/watch?v=qSqNEl5xAUE

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Tâm sự với người lạ...

Nó có một thói quen là rất dễ nói chuyện với người lạ. Nhưng chỉ là qua mạng thôi, còn gặp mặt, căn bản là không dám, không tự tin. Lại nói về chuyện bạn mới quen của nó. Quen bạn ý thông qua buổi tụ tập ăn uống ở nhà một người bạn. Mình khá ít nói, và ban đầu cũng không có ý định giao lưu gì nhiều nên yên phận vậy ăn và ăn theo đúng như tính cách của nó. Bất chợt Uyên bảo: " Nhật muốn mời bạn bạn áo trắng uống một li này". Mĩnh nghĩ: " Không phải chứ, uống bia đâu có được, uống bia mặt sẽ đỏ, sẽ xấu xí lắm". Cơ mà từ chối không được, nên đành ngậm ngùi cầm cốc lên, uống cùng bạn ý, không quên dặn thêm câu: " Mình rất ít khi uống bia, thật sự hôm nay vui lắm mới uống đó". Ôi dời, tưởng uống xong là xong, ai ngờ bọn bạn đểu là bù thêm câu: " Nhung uống rồi thì mời lại bạn đi chứ :(((" Không phải chứ, cho tôi uống nữa là mặt tôi sẽ như trái cà chua đó, không phải là không uống được, những hễ uống 1 chút bia thôi là mặt sẽ đỏ ửng cả lên. Nó đưa mắt sang bạn vô cùng đắm đuối hỏi: Tớ thật sự không uống được, tớ uống nước ngọt cũng được nhỉ??? Và hi vọng của nó hoàn toàn dập tắt, hắn bảo: Không được...Ờ, không được thì uống, mình đâu có sợ....Vậy là mình uống hết, không quên chửi thầm trong lòng: đồ khốn, không ga lăng chút nào hết...Ấn tượng ban đầu về bạn này là khá đẹp trai :)))
Từ Bắc Ninh về mấy hôm, thấy hắn ta gửi kết bạn FB, ừ thì đồng ý, rồi thi thoảng Like dạo, ừ thì cũng nhớ được bạn ý là bạn nào. Rồi vào một ngày đẹp trời, bạn ý nhắn tin. Ừ thì tính nó là rất ít khi không trả lời tin nhắn, nên theo phép lịch sự thì cũng rep lại thôi. Cách bắt chuyện và nó chuyện của bạn ý khá khôi hài, và cảm giác như mới quen thôi mà nói chuyện không chút ngại ngùng gì hết vô cùng thoải mái và vui vẻ. Thật sự trước nay cũng ít khi chê ai lắm vì sợ ngta tự ái mà, nhưng với bạn ý, không hiểu sao có thể trêu tự nhiên đến thế, nhìn những icon buồn của bạn ý thấy cũng khá dễ thương.
Những câu chuyện giữa nó và bạn ý thực sự khá vụn vặt, nhưng nó lại không hề thấy phiền, và bạn ý cũng không hề thấy chán, điều đó cũng thật kì lạ. Bạn ý chỉ qua đôi lời nói chuyện cũng có thể hiểu được phần nào con người nó, làm nó thấy khá hoang mang, nhưng cũng vì bạn ý biết được phần nào tính cách nó rồi nên nó nói chuyện khá cởi mở và thân thiện hơn.
Đối với bạn ý, nó có cảm giác gì đó rất mơ hồ, bạn ý có phần gần gũi, có phần thân quen, nhưng cũng có phần xa vời đối với nó từ sở thích cho đến những thói quen, Nó thấy ở bạn ý có gì đó rất khác với cuộc sống nó đang có, có thứ gì đó rất mơ hồ trong một số chuyện, trong một số vấn đề.
Người ta nói, nếu cứ nhắn tin với một người trong thời gian dài thì sẽ rất dễ thích người đó, và nếu gặp nhau mà vẫn thấy nói chuyện hợp thì sẽ rất dễ để yêu người đó. Và đối với nó, bạn ấy được liệt vào danh sách không thể thích. Mặc dù có thể kể cho bạn ấy nghe rất nhiều chuyện, nhưng sau bao lâu nói chuyện nó nhận ra rằng bạn ấy không phải là người mang lại cho nó cảm giác. Có lẽ, giữa nó và bạn ý còn thiếu một chút bối rối để trở thành thích. Trước giờ nó vẫn nghĩ, thích một ai đó cảm giác rất mơ hồ. Chính là kiểu nếu có bạn cuộc sống của tôi sẽ rất vui, nhưng nếu không gặp bạn trong 1 thời gian thì nó cũng rất nhanh quên cảm giác khi ở bên bạn. Chỉ nhớ rằng, đã từng có một người nó rất thích, nhưng giờ thì không còn như vậy nữa.
Khi bạn ý nói thích nó, dù chưa xác minh được là thật lòng hay không thật lòng, nhưng cảm xúc của nó đứng trước câu nói đó nó hoàn toàn bình thường. Nó nghĩ, thói quen của nó và thói quen của bạn ý, sở thích của nó và sở thích của bạn ý, môi trường xung quanh nó và môi trường xung quanh bạn ý quá khác nhau, có lẽ không thể bù trừ cho nhau mà đến bên nhau được. Chi bằng nói rõ một lần để sau này có gặp nhau cũng vui vẻ cười nói, không gượng gạo ngại ngùng.
Nói xong dù cho bạn ý có không hỏi han, không chia sẻ thì nó cũng nhẹ nhàng chấp nhận. Thực ra con người bạn ý cảm giác có chút gì đó hơi cực đoan trong vấn đề tình cảm, còn lại điểm nào cũng tốt, từ ngoại hình, cách nói chuyện, cách nhìn nhận vấn đề...đều rất thực tế, không mơ hồ như một số người bằng tuổi nó gặp.
Nói chung là, làm bạn nhé, Ong Vàng !!!!
Kết quả hình ảnh cho ong vàng ảnh bìa

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

Ngày hôm nay, tôi muốn sống 1 mình!!!!!

Cuộc sống, nhiều khi không phải là không ai quan tâm, không phải là không ai nhắc nhở, nhưng đôi khi tự bản thân nghĩ rằng mình sẽ làm tốt, mình sẽ ổn, thì tự khắc sẽ không muốn được ai quan tâm, cảm thấy sự quan tâm của người khác cũng thật phiền.
Dạo này, sau một tuần sống 1 mình, tự nhiên lại thèm cái cảm giác sống một mình. Một mình với căn phòng, sáng chiều đi làm, tối về có thể thoải mái thả mình lên chiếc giường, hết mệt thì dậy nấu cho mình một bữa tối thật ngon. Một mình có thể thỏa sức mà sáng tạo những món mới, không cần phải hối hả về nhà cho kịp giờ cơm, mà có thể rong chơi đâu đó thoải mái thư giãn rồi trở về nhà. Một mình giữa căn phòng, một mình giữa thành phố tấp nập rồi một mình giữa ngổn ngang dự định và lo toan.
Tự ngẫm ra rằng, giờ không thể một mình thì cứ thoải mái, thả lòng mà sống. Nhưng kì lạ là nghĩ như vậy nhưng không là được  vậy, bản tính vốn suy nghĩ nhiều mà thể hiện không nhiều, có những chuyện nghĩ đấy, nghĩ nhiều là khác, nhưng lại chẳng bao giờ nói, lại trở thành người vô tâm trong mắt người ta. Có những chuyện, vì nghĩ nhiều, vì thương người ta, vì sợ người xung quanh hiểu không hết chuyện làm người ta mệt mỏi, nên nói với người xung quanh rằng, người ta không còn sự lựa chọn nào khác, người ta cũng đáng thương, đừng làm người ta khó xử nữa. Nhưng thật tâm trong mắt người ta, sự lo lắng đó lại trở thành người không thể tin tưởng, người không thể giãi bày tâm sự, để rồi tình cảm cứ như vậy nhạt dần. Bởi vậy ta nói, lời nói là thứ bản thân ta không thể tin tưởng nhất, là thứ sẽ khiến cho sự quan tâm của ta trở thành sự nhiều chuyện của người khác. Mà bản thân sử dụng lời nói không tốt, không muốn giải thích, không muốn đôi co...chỉ ngồi đây viết đôi ba dòng về những chuyện đã qua và những chuyện buồn hiện tại...Bất chợt nhớ đến bài hát " Tôi có một nỗi buồn thật đẹp".

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Nỗi buồn mang tên cô đơn.

21, là cái tuổi chơi vơi giữa muốn thay đổi để trưởng thành và giữ mãi trong mình những thói quen quen thuộc. Là cái tuổi mà người ta dễ đánh mất mình, mất những mối quan hệ xung quanh nhất, cũng là độ tuổi mà người ta muốn thay đổi nhất, muốn tự khẳng định mình nhất. Và tôi cũng như thế. Muốn có một cái gì đó thay đổi trong cuộc sống, trong các mối quan hệ. Cơ mà sao cảm thấy quá khó khăn. Thay đổi không phải ai cũng nói là dễ, nhưng là mình tự nguyện muốn đổi thay. Bản thân căn bản từ trước tới nay vẫn sống trong một lớp vỏ bọc mà không hề có ý định muốn thoát ra. Nhưng chợt đến một lúc, muốn thay đổi muốn làm quen, muốn xã giao, thì chợt phát hiện ra là, mọi thứ không hề dễ dàng như mình tưởng, không phải ai cũng đứng mãi một chỗ đợi mình thay đổi. Cũng không phải bất cứ điều gì đều theo ý muốn của mình. Đến bây giờ mình vẫn không hiều được mình đang thay đổi theo cách nào, đang đi đúng hướng hay không. Nhưng hiện tại mình chỉ có thể chắc chắn một điều là, phải mất khá nhiều thời gian để một người trở nên yêu thương mình, cũng khá nhiều thời gian để mọi người trở nên yêu quí và quan tâm mình. Và tất cả hiện tại chỉ là một nỗi buồn mang tên cô đơn. Cô đơn, cái thứ quá xa xỉ, quá lạnh lùng cứ bám hoài không đi. Dù biết là do tính khí bản thân thế, cũng tự an ủi là nghĩ nhiều nên thế, nhưng mà, cũng có những chuyện thự sự không để bụng nhưng lại rất để tâm. Cũng chẳng có gì to tát, cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ là bản thân chỉ tự làm khó chính mình, tự mình nghĩ theo hướng tiêu cực rồi lại chỉ khổ mình. Có lẽ người ta đúng khi nói ai để tâm nhiều người đó thiệt, Cơ mà có phải là ng không biết nghĩ đâu mà ns không để ý là không để ý ngay được. Cảm thấy bản thân như là một kẻ thứ 3 đi xuyên qua cuộc sống kẻ khác, Hờ hững....
Nhiều lúc muốn đi đâu đó thật xa, không nói cho ai biết, không để cho ai hay mình đã đi đâu, tắt điện thoại, đi xa hoàn toàn nơi phồn hoa đô hội này, để xem, có ai gọi điện, có ai hỏi thăm, có ai quan tâm, có ai lo lắng, khi mình biến mất hay không, thật ấu trĩ quá mà.
21 tuổi, lần đầu tiên thấy thèm cảm giác thức đến 2 3h sáng chỉ để ns vs nhau chuyện ngày nào cũng nói, để tâm sự với nhau những chuyện gia đình, bạn bè rồi bạn của bạn bè...đã bao lâu rồi mình không được nói chuyện cùng nhau, cười cùng nhau, đi cùng với nhau trên một con đường, cùng hát cùng cười vui vẻ như ta đã từng. Thời gian daafnh cho mọi người quá ít nên cũng cảm thất xa cách dần, cùng dưới một mái nhà nhưng gần đây chuyện của mọi người mình chả biết mấy, cũng chả ns nhiều mấy. Có khi nào chúng ta đã đi xa nhau quá rồi, đi xa thì cũng sớm quay về bên nhau đừng đề xa nhau mãi nhé, mấy con zombie...
21 tuổi, lần đâu tiên biết tự đi ăn một mình cảm thấy bản thân trưởng thành hơn 1 chút rồi, không còn là con bé cả nể ai nhờ gì cũng làm, cũng không còn là con bé phụ thuộc vào ng ta, ai đi ăn cũng đi, một mình thì lười ăn...đã biết tự chọn món ăn mình thích, đã biết tự mua đồ mình cần, đã quen với cách đi ăn một mình, đã quen với việc suy nghĩ toàn diện chu đáo hơn, Nhưng tất cả cũng mới bắt
 đầu thôi mà, có gì đâu~~
21 tuổi, lần đầu tiên có suy nghĩ cuộc sống của mình thật thất bại, đôi lúc chỉ muốn gọi một ai đó, đi ăn cùng, chỉ là ngồi cùng thôi, nghe mình nói đủ thứ trên đời, cơ mà hôm nay mới nhận ra, có ai không, chả có ai....Rốt cuộc sống kiểu quái gì mà đến một người gọi để than vãn mà cũng không có ai vậy, nói chung là thất bại quá mà :(((
Nói chung là có thất bại cũng phải cố mà sống, là sống chứ không phải tồn tại, là bền lâu chứ không phải một chút, đời còn dài và khả năng mình còn nhiều mà, cứ thoải mái mà sống đi, kệ đời thay đổi chứ :))))
                               

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Chút buồn vu vơ

Có lẽ thói quen khờ dại nhất của bản thân là việc đợi cả nhà về đông đủ rồi mới có thể yên tâm mà đi ngủ. Có đúng không khi ngay từ ban đầu đã tạo cho mình thói quen đợi chờ trong vô vọng, đợi mà không biết người ta có về không. Cảm thấy bản thân dường như là không tồn tại, mọi người có thể đi tới 2h sáng mà không một tin nhắn, không một cuộc gọi, dù chỉ một chút thôi, nói " t về muộn m đừng lo nhé" , có lẽ sẽ khiến dễ thở hơn nhiều rồi. Là mọi người mải chơi quên mất mình đang ở nhà đợi hay là mọi người nghĩ " chắc nó ngủ rồi, gọi làm nó dậy làm gì"???. Nhưng dù có hiểu theo cách nào đi chăng nữa thì thật sự vẫn thấy rất hụt hẫng, căn bản không phải là ai đi, đi với ai, đi làm gì, đi tới khi nào, mà căn bản là ở chỗ mọi người dù có đi xa tới đâu, đi muộn tới đâu, cũng không một ai nghĩ rằng có ai đó đang ở nhà đợi họ. Là họ quá vô tâm, hay do bản thân quá ngốc đi, cứ ngây thơ chờ rồi lại chờ> Tại sao cứ phải làm cái điều mình ghét nhất, để rồi trong lòng lúc nào cũng thấy bực bội. cũng hạ thấp đi giá trị của bản thân mình, để đợi, Thật sự rất ghét m Đợi ạ.