Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Nỗi buồn mang tên cô đơn.

21, là cái tuổi chơi vơi giữa muốn thay đổi để trưởng thành và giữ mãi trong mình những thói quen quen thuộc. Là cái tuổi mà người ta dễ đánh mất mình, mất những mối quan hệ xung quanh nhất, cũng là độ tuổi mà người ta muốn thay đổi nhất, muốn tự khẳng định mình nhất. Và tôi cũng như thế. Muốn có một cái gì đó thay đổi trong cuộc sống, trong các mối quan hệ. Cơ mà sao cảm thấy quá khó khăn. Thay đổi không phải ai cũng nói là dễ, nhưng là mình tự nguyện muốn đổi thay. Bản thân căn bản từ trước tới nay vẫn sống trong một lớp vỏ bọc mà không hề có ý định muốn thoát ra. Nhưng chợt đến một lúc, muốn thay đổi muốn làm quen, muốn xã giao, thì chợt phát hiện ra là, mọi thứ không hề dễ dàng như mình tưởng, không phải ai cũng đứng mãi một chỗ đợi mình thay đổi. Cũng không phải bất cứ điều gì đều theo ý muốn của mình. Đến bây giờ mình vẫn không hiều được mình đang thay đổi theo cách nào, đang đi đúng hướng hay không. Nhưng hiện tại mình chỉ có thể chắc chắn một điều là, phải mất khá nhiều thời gian để một người trở nên yêu thương mình, cũng khá nhiều thời gian để mọi người trở nên yêu quí và quan tâm mình. Và tất cả hiện tại chỉ là một nỗi buồn mang tên cô đơn. Cô đơn, cái thứ quá xa xỉ, quá lạnh lùng cứ bám hoài không đi. Dù biết là do tính khí bản thân thế, cũng tự an ủi là nghĩ nhiều nên thế, nhưng mà, cũng có những chuyện thự sự không để bụng nhưng lại rất để tâm. Cũng chẳng có gì to tát, cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ là bản thân chỉ tự làm khó chính mình, tự mình nghĩ theo hướng tiêu cực rồi lại chỉ khổ mình. Có lẽ người ta đúng khi nói ai để tâm nhiều người đó thiệt, Cơ mà có phải là ng không biết nghĩ đâu mà ns không để ý là không để ý ngay được. Cảm thấy bản thân như là một kẻ thứ 3 đi xuyên qua cuộc sống kẻ khác, Hờ hững....
Nhiều lúc muốn đi đâu đó thật xa, không nói cho ai biết, không để cho ai hay mình đã đi đâu, tắt điện thoại, đi xa hoàn toàn nơi phồn hoa đô hội này, để xem, có ai gọi điện, có ai hỏi thăm, có ai quan tâm, có ai lo lắng, khi mình biến mất hay không, thật ấu trĩ quá mà.
21 tuổi, lần đầu tiên thấy thèm cảm giác thức đến 2 3h sáng chỉ để ns vs nhau chuyện ngày nào cũng nói, để tâm sự với nhau những chuyện gia đình, bạn bè rồi bạn của bạn bè...đã bao lâu rồi mình không được nói chuyện cùng nhau, cười cùng nhau, đi cùng với nhau trên một con đường, cùng hát cùng cười vui vẻ như ta đã từng. Thời gian daafnh cho mọi người quá ít nên cũng cảm thất xa cách dần, cùng dưới một mái nhà nhưng gần đây chuyện của mọi người mình chả biết mấy, cũng chả ns nhiều mấy. Có khi nào chúng ta đã đi xa nhau quá rồi, đi xa thì cũng sớm quay về bên nhau đừng đề xa nhau mãi nhé, mấy con zombie...
21 tuổi, lần đâu tiên biết tự đi ăn một mình cảm thấy bản thân trưởng thành hơn 1 chút rồi, không còn là con bé cả nể ai nhờ gì cũng làm, cũng không còn là con bé phụ thuộc vào ng ta, ai đi ăn cũng đi, một mình thì lười ăn...đã biết tự chọn món ăn mình thích, đã biết tự mua đồ mình cần, đã quen với cách đi ăn một mình, đã quen với việc suy nghĩ toàn diện chu đáo hơn, Nhưng tất cả cũng mới bắt
 đầu thôi mà, có gì đâu~~
21 tuổi, lần đầu tiên có suy nghĩ cuộc sống của mình thật thất bại, đôi lúc chỉ muốn gọi một ai đó, đi ăn cùng, chỉ là ngồi cùng thôi, nghe mình nói đủ thứ trên đời, cơ mà hôm nay mới nhận ra, có ai không, chả có ai....Rốt cuộc sống kiểu quái gì mà đến một người gọi để than vãn mà cũng không có ai vậy, nói chung là thất bại quá mà :(((
Nói chung là có thất bại cũng phải cố mà sống, là sống chứ không phải tồn tại, là bền lâu chứ không phải một chút, đời còn dài và khả năng mình còn nhiều mà, cứ thoải mái mà sống đi, kệ đời thay đổi chứ :))))
                               

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Chút buồn vu vơ

Có lẽ thói quen khờ dại nhất của bản thân là việc đợi cả nhà về đông đủ rồi mới có thể yên tâm mà đi ngủ. Có đúng không khi ngay từ ban đầu đã tạo cho mình thói quen đợi chờ trong vô vọng, đợi mà không biết người ta có về không. Cảm thấy bản thân dường như là không tồn tại, mọi người có thể đi tới 2h sáng mà không một tin nhắn, không một cuộc gọi, dù chỉ một chút thôi, nói " t về muộn m đừng lo nhé" , có lẽ sẽ khiến dễ thở hơn nhiều rồi. Là mọi người mải chơi quên mất mình đang ở nhà đợi hay là mọi người nghĩ " chắc nó ngủ rồi, gọi làm nó dậy làm gì"???. Nhưng dù có hiểu theo cách nào đi chăng nữa thì thật sự vẫn thấy rất hụt hẫng, căn bản không phải là ai đi, đi với ai, đi làm gì, đi tới khi nào, mà căn bản là ở chỗ mọi người dù có đi xa tới đâu, đi muộn tới đâu, cũng không một ai nghĩ rằng có ai đó đang ở nhà đợi họ. Là họ quá vô tâm, hay do bản thân quá ngốc đi, cứ ngây thơ chờ rồi lại chờ> Tại sao cứ phải làm cái điều mình ghét nhất, để rồi trong lòng lúc nào cũng thấy bực bội. cũng hạ thấp đi giá trị của bản thân mình, để đợi, Thật sự rất ghét m Đợi ạ.

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

Một khi ta lớn..

Từ giờ mỗi ngày có thể sẽ bắt đầu sớm hơn, có lẽ cũng không hẳn được coi là sớm, là do mình từ trước tới giờ sống quá chậm chạp. Trong khi người người kêu gào sống chậm lại, nói là chậm lại để thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, thoải mái hơn...Nhưng thật sự mình sống chậm tới như vậy là vì lí do gì.???? Hoặc có thể mình sống chậm là do sự ỷ nại, sự lười biếng, sự vô trách nhiệm với chính bản thân, lúc nào cũng nói phải thay đổ, phải chăm, phải làm thế này thế kia, học cái lọ cái chai, nhưng cuối cùng, sau tất cả dự định, sau tất cả thời gian là gì, vẫn là không có gì...Thế mà vẫn vô tư nói bằng này cấp kia là cần thiết cho việc trường, cho công việc sau này. Nói đến công việc, mình muốn gì, mình mơ ước gì, mình sống để làm gì, mình vì ai mà làm việc...thật mong manh, mơ hồ. Bén duyên với nó từ sự cố chẳng hay ho gì, ngày mình đi học ngoài miệng ai cũng chúc mừng, ai cùng hồ hởi...thì sau lưng hay trước mặt, mọi người luôn tự hỏi cháu học thế sau này làm gì, có tương lai không cháu hay học cẩn thận không ra trường không xin được việc thì lại về quê lấy chồng ấy thôi, tốn mấy năm ăn học...Mình biết, nghe những câu như vậy áp lực rất nhiều, là một khoa mới, mình cần phải nỗ lực hết mình để chứng minh năm đó lựa chọn của mình không sai, có lẽ do mình quá cố chấp chứ hòa toàn ngày đó đâu biết nó là gì đâu :)))))))
Hôm qua là ngày đầu tiên đi là với ý nghĩa thực sự là làm, là lao động chân tay...Đi rồi mới biết tại sao mẹ nói * kiếm được đồng tiền không dễ dàng đâu con, đừng đi làm cứ học thôi nhé...* Ở nhà cũng chẳng phụ mẹ được mấy chuyện dọn dẹp, lau chùi nhà cửa...lười là thế mà giờ phải đi là việc cho người ta dù chỉ là công việc bán tạp hóa bình thường. So với nỗi vất vả của bố mẹ có lẽ công việc này của con còn đơn giản hơn nhiều. Nhưng cũng nhờ nó mà con được lĩnh hội sâu sắc nhất sự khác nhau giữa lao động tri óc và lao động chân tay và con cũng hiểu vì sao Bố dù có phải đối nhưng mẹ vẫn quyết tâm cho con đi học đại học cho bằng được. mẹ vì con mà đã hi sinh nhiều, những điều mẹ dậy con luôn nhớ, con luôn làm theo. Riêng chuyện làm thêm con nghĩ là con không làm theo lời mẹ được, bố mẹ dạy con nhiều chứ xã hội dạy con được bao nhiêu. Con muốn tìm hiểu làm sao để có thể sống sung túc ngay trong thành phố chật hẹp này và con hiểu ra rằng chỉ có lao động trí óc và bóc lột người khác mới có cuộc sống như vây. Xã hội của con bây giờ và xã hội của con 2 năm về sau chắc chắc sẽ khác nhưng con không nghĩ mình sai và sẽ không quên bài học này. Con cảm ơn bố mẹ thật nhiều vì đã cho con cuộc sống sung túc được đánh đổi bằng sự hi sinh, sự cố gắng và sức lao động của bố mẹ. Chờ con nhé, con sẽ cho bố mẹ cuộc sống sung túc, hạnh phúc bằng chính kiến thức mà bố mẹ cho con, bằng tình thương và sức lao động bố mẹ dành cho con~~~
Trở về với thực tại đau vai quá, đau tay quá, đau lưng nữa, đau chân này~~~ ôi sao đau quá vậy này, công việc này đúng là bán sức lao động một cách tàn khốc nhất với mình từ trước tới nay mà :))))))) CỐ LÊN NHA BÉ :)))))))))))))