Nhiều lúc muốn đi đâu đó thật xa, không nói cho ai biết, không để cho ai hay mình đã đi đâu, tắt điện thoại, đi xa hoàn toàn nơi phồn hoa đô hội này, để xem, có ai gọi điện, có ai hỏi thăm, có ai quan tâm, có ai lo lắng, khi mình biến mất hay không, thật ấu trĩ quá mà.
21 tuổi, lần đầu tiên thấy thèm cảm giác thức đến 2 3h sáng chỉ để ns vs nhau chuyện ngày nào cũng nói, để tâm sự với nhau những chuyện gia đình, bạn bè rồi bạn của bạn bè...đã bao lâu rồi mình không được nói chuyện cùng nhau, cười cùng nhau, đi cùng với nhau trên một con đường, cùng hát cùng cười vui vẻ như ta đã từng. Thời gian daafnh cho mọi người quá ít nên cũng cảm thất xa cách dần, cùng dưới một mái nhà nhưng gần đây chuyện của mọi người mình chả biết mấy, cũng chả ns nhiều mấy. Có khi nào chúng ta đã đi xa nhau quá rồi, đi xa thì cũng sớm quay về bên nhau đừng đề xa nhau mãi nhé, mấy con zombie...
21 tuổi, lần đâu tiên biết tự đi ăn một mình cảm thấy bản thân trưởng thành hơn 1 chút rồi, không còn là con bé cả nể ai nhờ gì cũng làm, cũng không còn là con bé phụ thuộc vào ng ta, ai đi ăn cũng đi, một mình thì lười ăn...đã biết tự chọn món ăn mình thích, đã biết tự mua đồ mình cần, đã quen với cách đi ăn một mình, đã quen với việc suy nghĩ toàn diện chu đáo hơn, Nhưng tất cả cũng mới bắt
đầu thôi mà, có gì đâu~~
21 tuổi, lần đầu tiên có suy nghĩ cuộc sống của mình thật thất bại, đôi lúc chỉ muốn gọi một ai đó, đi ăn cùng, chỉ là ngồi cùng thôi, nghe mình nói đủ thứ trên đời, cơ mà hôm nay mới nhận ra, có ai không, chả có ai....Rốt cuộc sống kiểu quái gì mà đến một người gọi để than vãn mà cũng không có ai vậy, nói chung là thất bại quá mà :(((
Nói chung là có thất bại cũng phải cố mà sống, là sống chứ không phải tồn tại, là bền lâu chứ không phải một chút, đời còn dài và khả năng mình còn nhiều mà, cứ thoải mái mà sống đi, kệ đời thay đổi chứ :))))